Vietnamese English
Ngọc hoàng đi vi hành trong ngày tết ÔNg Công Ông Táo năm Giáp Thìn 2024

2/3/2024 2:40:00 PM

(VACNE) - Xin giới thiệu với bạn đọc bài của Tiến sỹ, Nhà văn Trần Văn Miều, Phó Chủ tịch VACNE

 NGỌC HOÀNG ĐI VI HÀNH TRONG NGÀY TẾT ÔNG CÔNG ÔNG TÁO
NĂM GIÁP THÌN 2024

Tiến sỹ, Nhà văn Trần Văn Miều



Ngày hôm nay, 23 tháng Chạp là ngàyTết Ông Công Ông Táo. Nhà nhà người Việt chuẩn bị tiễn ông Táo về Trời. Đây là một nét văn hóa đặc sắc của dân tộc Việt Nam được lưu truyền trong dân gian từ nhiều đời nay.

Tôi viết câu chuyện vào ngày 23 tháng Chạp, năm 2024.

Năm nay, đúng như mọi năm, chọn giờ đẹp, ba vị thần là Thổ Công (Thần Đất), Thổ Địa (Thần Nhà), Thổ Kỳ (Thần Bếp) sắm Cá chép to đẹp và “quà biếu” lên Thiên đình gặp Ngọc Hoàng.

Khi nhận “quà biếu” của ba vị Thần xong, Ngọc Hoàng hỏi: Năm nay Hạ Giới làm ăn thế nào? Cả ba vị Thần thưa rằng: Tốt, rất tốt, không có năm nào tốt như năm nay ạ. Ngọc Hoàng xem qua báo cáo của ba vị Thần, rồi khoan thai bảo: Nghe các Thần báo cáo đều hay, đều tốt. Mọi năm ta chỉ ngự trên Thiên đường nghe báo cáo, còn năm nay là năm Giáp Thìn, ta sẽ đi vi hành xuống Hạ Giới xem thực hư thế nào.

Cả ba vị Thần lắp bắp, khúm núm thưa: Hiện nay, ở Hạ Giới thời tiết cực đoan, mây mù, ẩm độ cao, rét đậm, rét hại, có hôm xuống dưới 10 độ ạ. Long thể của Ngọc Hoàng là “tài sản” của dân, chúng thần phải có trách nhiệm bảo vệ ạ! Kính xin…Ngọc Hoàng cắt ngang: Ta không hiểu ý các ngươi. Thổ Công cúi dạp người: Là…là…là, chúng thần lo cho Long thể của Ngọc Hoàng ạ! Ngọc Hoàng chau mày: Làm sao mà các ngươi cứ nói vòng vo “Tam quốc” thế? Thổ Địa lắp bắp: Chúng thần, muốn…muốn cúi xin Ngọc Hoàng không đi vi hành nữa ạ. Ngọc Hoàng đứng dậy: Không đi thì làm sao ta biết được ở dưới Hạ Giới các ngươi làm gì? Thổ Kỳ vội thưa: Để chúng thần về quay vidio, chụp ảnh, rồi gửi qua Mail, Zalo, Ferbus, Messenger báo cáo Ngọc Hoàng ạ. Ngọc Hoàng cười, mà rằng: Tháng nào, quý nào, năm nào các ngươi cũng báo cáo bằng văn bản, rồi quay phim, chụp ảnh…gửi lên Thiên Đường. Năm nay, ta muốn đi vi hành để mắt thấy, tai nghe xem báo cáo của các ngươi thực hư ra sao.

Biết là không thể ngăn được Ngọc Hoàng nên ba vị thần đành tuân chỉ. Ba vị thần vội cưỡi cá chép về chuẩn bị trước những nơi để Ngọc Hoàng đến thăm.

Khi xuống Hạ Giới, Ngọc Hoàng không đi đến những nơi các Táo chuẩn bị, mà người cưỡi Rồng đi đến miền núi, vùng sâu, vùng xa, hải đảo. Ngọc Hoàng dùng điện thoại thông minh quay, chụp được những cảnh bọn lâm tặc, khoáng tặc, cát tặc, hải tặc,...khai thác trái phép tài nguyên, rồi cảnh rác thải nhựa, túi ni lông vất tràn lan, gây ô nhiễm môi trường, hại sức khỏe người dân…

Ngày hôm sau, Ngọc Hoàng cải trang thành một du khách, nhờ anh lái xích lô đi thâm nhập thực tế. Khoảng 10 giờ sáng, tại sân của một quán cafee, Ngọc Hoàng gặp được ba người đàn ông. Qua câu chuyện của họ, Ngọc Hoàng biết: Người đàn ông thứ nhất là doanh nhân, người gầy xanh, ăn mặc sang trọng, kính gọng vàng, cổ đeo cái vuốt hổ có đính kim cương, tay cầm điện thoại loại xịn nhất; người đàn ông thứ hai là nhà khoa học, dáng thư sinh, ăn mặc tươm tất, đeo kính cận, vai đeo chiếc cặp máy tính; người đàn ông thứ ba là cán bộ, dáng béo mập, bụng phệ, mặt đỏ hồng hào, cổ quàng cavast xịn, cách ăn mặc na ná người đàn ông là doanh nhân.

 Ngọc Hoàng nghe rõ chuyện của ba người. Người đàn ông doanh nhân phàn nàn: Tôi đang bị bệnh ung thư gan. Người đàn ông là nhà khoa học bảo: Giàu nứt đố, đổ vách như ông thì lo gì bệnh tật. Người đàn ông là cán bộ mách: Tôi nghe người ta nói, dùng sừng tê giác, mật ong trắng lấy ở trong rừng sâu, cao hổ, sâm Ngọc linh…chữa khỏi bệnh ung thư. Ông doanh nhân thở dài: Dùng cả rồi. Đi các nước chữa chạy cả rồi. Bệnh không khỏi, mà còn nặng hơn.

Người đàn ông làm khoa học chia sẻ câu chuyện của mình: Chuyện của tôi lại khác. Người đàn ông doanh nhân quan tâm: Chuyện của ông thế nào? Người đàn ông làm khoa học dãi bày: Tôi khỏe, nhưng chỉ tội thiếu thời gian để nghỉ ngơi, chăm sóc vợ con. Thấy hai người đàn ông kia đưa mắt dò hỏi thì người đàn ông làm khoa học tâm sự: Tôi được giao làm một số đề tài. Nội dung thì không lo, mà chỉ lo thủ tục thanh toán. Đến nỗi, tôi lo mất ăn mất ngủ, đến khi kết thúc đề tài, bên A vẫn bảo, chứng từ tôi làm không hợp lệ. Người đàn ông là cán bộ mỉm cười: Ôi, cái thủ tục chứng từ. Các ông làm khoa học, ông nào cũng kêu, thiếu thời gian để làm thủ tục thanh toán. Chúng tôi biết cả rồi. Ông doanh nhân tròn mắt: Biết rồi, sao không sửa? Ông cán bộ dáo hoảnh: Biết rồi! Khổ lắm nói mãi. Nhà khoa học thở dài: Ước gì, tôi có thời gian. Ông doanh nhân thông cảm: Thời gian là trạng thái cố định. Ông muốn kéo dài cũng không được.

Ngọc Hoàng đang suy ngẫm về câu chuyên của ông doanh nhân và nhà khoa học thì nghe thấy tiếng than vãn của ông cán bộ: Tôi chia sẻ với câu chuyện của hai ông, nhưng không thể tự chia sẻ với câu chuyện của mình. Nhà khoa học ngỡ ngàng: Ông làm cán bộ, sáng vác ô đi, chiều vác về, mà cũng có chuyện à? Ông cán bộ thổ lộ: Có chứ! Ông doanh nhân sốt ruột: Chuyện của ông thế nào? Ông cán bộ nói rõ: Tôi không nghèo, không thiếu thời gian…chỉ thiếu niềm tin. Thấy hai người đàn ông kia chưa hiểu thì ông cán bộ không giấu giếm: Tôi thiếu niềm tin của quần chúng. Vừa qua, bỏ phiếu tín nhiệm, tôi chỉ đạt 30% tín nhiệm. Nhà khoa học dò hỏi: Sao tín nhiệm của ông thấp thế? Ông doanh nhân nghĩ trong đầu: Làm việc tắc trách, sợ trách nhiệm, nịnh trên, nạt dưới, hống hách với dân, ăn hối lộ của doanh nhân…thì làm gì mà tín nhiệm chả thấp. Nếu để dân và doanh nhân bỏ phiếu thì tín nhiệm của ông phải bằng không.

Thấy ông cán bộ lảng tránh, không trả lời câu hỏi của nhà khoa học, Ngọc Hoàng kéo anh đạp xích lô đến bắt chuyện. Khi nghe Ngọc Hoàng hỏi, ông doanh nhân mong muốn: Tôi chỉ muốn có sức khỏe. Nếu bây giờ cho tôi đổi cả tiền của để lấy sức khỏe của anh đạp xích lô thì tôi cũng đổi. Anh đạp xích lô trả lời: Không bao giờ. Nhà khoa học mong muốn: Trời cho thêm thời gian. Ông cán bộ ước: Lấy lại niềm tin của quần chúng.

Ngọc Hoàng cười mà rằng: Mất tiền như ông doanh nhân là mất ít, mất thời gian như nhà khoa học là mất nhiều, mất niềm tin của ông cán bộ là mất nhiều hơn. Còn mất sức khỏe như ông doanh nhân là mất tất.

Nói xong câu nói đó, ông “du khách” hiện thân là Ngọc Hoàng. Vừa lúc đó, Thổ Công, Thổ Địa, Thổ Kỳ chạy đến vái lạy. Ngọc Hoàng cưỡi trên lưng Rồng bay về Trời!

Chúc mọi các nhà khoa học, chuyên gia và mọi người gắn bó với môi trường thiên nhiên giữ được sức khỏe. Có sức khỏe, có hàng trăm điều mơ ước. Còn mất sức khỏe chỉ còn một điều ước, ai trong chúng ta cũng biết!

Lượt xem : 429