Nhang nhác trông xa thấy một nàng/Tay bồng tay dắt bụng còn mang/Người đâu trông dáng quen quen lạ/Gần tới thì ra hóa “bạn vàng”
Lời giới thiệu của Tản mạn Môi trường: Tác giả đang ở Miền Nam. Tết về chắc nhiều tâm trạng lắm. Không mượn rượu, lại mượn thơ là tốt rồi. Thơ tình yêu nhưng toàn về Môi trường. Khởi nguồn là Rau sắng Chùa Hương, rồi chép lại bài thơ 40 năm trước thẫn thờ bên Hồ Gươm khi gặp lại mối tình đầu. Rồi quên đi bằng bài thơ tự dịch tiếng Bun. Tác giả còn giỏi cả tiếng Nga, tiếng Anh, chuyên môn tiếu lâm bằng các thứ tiếng nước ngoài. Nhưng nhớ lại anh bạn già từng là nhà toán học giỏi nên mượn lại không khí vui vẻ yêu đương để kết thúc dòng tâm sự rất xúc động này. Cảm ơn bạn và xin giới thiệu với Hội ta. Ai muốn ngâm, xin tới quán Café Môi trường gấp.
Nguyễn Văn Viễn, TP. HCM
Rau sắng Chùa Hương
Tâm sự của Tản Đà đăng trên báo Thế Gian:
Muốn ăn rau sắng chùa Hương
Tiền đò ngại tốn con đường ngại xa.
Người đi ta ở lại nhà,
Cái dưa thì khú, cái cà thì thâm!
Liền sau đó, một người con gái yêu thơ Tản Đà gửi rau sắng cho Nhà thơ, nhưng không ghi địa chỉ người gửi, kèm thơ họa như sau:
Kính dâng rau sắng chùa Hương,
Tiền đò khỏi tốn, con đường khỏi xa
Không đi xin gửi lại nhà,
Thay cho dưa khú cùng là cà thâm.
Nhà thơ đành phải đăng lời cảm ơn trên báo Thế Gian:
Mấy lời cảm tạ tri âm,
Đồng bang là nghĩa, đồng tâm là tình.
Đường xa rau vẫn còn xanh,
Tấm lòng thơm thảo, bát canh ngọt ngào.
Yêu nhau xa cách càng yêu,
Dẫu rằng suông nhạt mà nhiều chứa chan.
Nước non khuất nẻo ngư nhàn,
Tạ lòng xin mượn Thế Gian đưa trình
Đây là bài thơ tình làm cách đây trên 40 năm:
Rồi đến hôm nào cởi bành tô
Hết thời du học ở Liên Xô
Đáp tàu liên vận về quê cũ
Về với Hồ Gươm, với Thủ Đô
Nhang nhác trông xa thấy một nàng
Tay bồng tay dắt bụng còn mang
Người đâu trông dáng quen quen lạ
Gần tới thì ra hóa “bạn vàng”
Ngập ngừng chàng chẳng biết nói sao
Nàng kia thong thả cất tiếng chào
Rồi đẩy đứa con còn bẽn lẽn
“Mau ra chào bác chóng ngoan nào”
Rồi nàng thong thả cất tiếng mời
“Khi nào rỗi rãi nhớ lại chơi”
Còn như bạn cũ anh quên nhé
Duyên số xưa nay vốn tại Trời
Bài này dịch của nhà thơ Bungari để xem người phương Tây nghĩ gì về tình yêu:
Đúng, em nói “Anh đi đi”
Nhưng tại sao anh không ở lại ?
Em nói “Thôi chia tay anh đừng ở lại
Nhưng nỡ lòng nào anh xa cách em !
Lời nói em ngược với con tim
Anh không thấy đôi mắt em đẫm ướt !
Tại sao anh không tin vào đôi mắt
Mà cứ tin vào lời nói của em ?
Và xin kết lại bằng hai bài thơ của bạn già tôi – Đặng Hấn:
Em có đẹp đâu
Em ơi em chẳng đẹp đâu
Không tin cứ lấy gương Tầu mà soi
Ừ, thì có thắm làn môi
Ừ, thì hai lúm má cười, đã sao ?
Thông minh trán tất nhiên cao
Đã là con gái mắt nào chả xanh
Kể chi suối tóc mát lành
Cứ lười không cắt tóc anh cũng dài
Nghĩ em son phấn là sai
Nhưng trời nắng đẹp má ai chả hồng
Chưa già ắt phải trẻ trung
Chị anh hồi sắp lấy chồng chả thua
Sao lại cười ? rõ lạ chưa
Hay là em nghĩ anh đùa trêu nhau
Thật đấy mà, chả đẹp đâu !
Gửi vợ
Gặp nắng anh yêu nắng
Gặp mưa anh yêu mưa
Anh muốn hôn lên một bông hoa
Anh thủ thỉ tâm tình cùng cây lá
Anh vồ vập với một người chưa quen
Anh không thấy khuôn mặt ai xa lạ
Nếu biết thế em ơi, đừng ghen em nhé
Vì khi nào anh thờ ơ cùng tất cả
Thì chính là anh đã hết yêu em