Ngô Thị Thu An
Ảnh minh họa
Có những trưa. Những sáng. Những chiều
Em mỏi mòn ngóng trông ngọn gió
Có một thời. Em tị ghen với cỏ
Mọc biếc xanh giữa màu mỡ phù sa
Rồi một lần. Rất lạ. Thoáng qua
Em chợt nhận ra dịu dàng là cát
Cát cháy bỏng nhưng không làm bỏng rát
Cát mặn mòi trĩu từng hạt dưới chân
Có những điều ta tìm kiếm. Phân vân
Tưởng xa thẳm ở nơi nào không thấy
Bỗng một ngày nhận ra - gần gũi vậy
Cát vây quanh. Sâu lắng. Không lời
Có một thời mải mê đi tìm đất
Quên xương rồng chỉ xanh giữa cát thôi
Để biết cát không cỗi cằn, vô vị
Biết yêu thương… phải mất cả một đời