Vì công việc bận rộn nên đã 10 năm nay, tôi không về Việt Nam ăn Tết  cùng bố mẹ được. Xuân đến trên nước Australia xa xôi này, tôi lại chạnh  lòng nhớ bố mẹ, nhớ làng quê vùng đồng chiêm chũng với không khí ấm áp  ngày Xuân, nơi đầy ắp tiếng cười rộn rã tuổi thơ. Và rồi, những ký ức cứ  ùa về với tình yêu và nỗi nhớ ngập tràn trong tim. Tôi nhớ về giàn gấc  đỏ ối, sai trĩu quả của mẹ mỗi dịp giáp Tết, nhớ dáng mẹ tất bật thổi  xôi gấc chiều Ba Mươi Tết để cúng Giao Thừa và thèm lắm hương vị xôi gấc  ngọt thơm của mẹ trong những ngày Xuân xa xứ này...
Làng tôi cũng như bao làng quê khác ở vùng chiêm trũng Hà Nam, nông  thôn đồng bằng Bắc Bộ. Nhà tôi nhỏ bé giữa một vườn cây trái. Bố mẹ tôi  không những chăm công việc đồng áng mà còn chăm chút từng vườn rau, cây  trái trong vườn. Bởi vậy mà mỗi năm Tết đến, mẹ tôi thường không phải lo  sắm mâm ngũ quả vì vườn nhà đã có chuối, bưởi, hồng, trứng gà, cau,  trầu... Đặc biệt, nhà tôi có một giàn gấc năm nào cũng đơm bông, kết  trái.
Tôi còn nhớ, ngày bé, tôi rất thích ăn xôi gấc, nên cuối năm đó, mua  gấc về thổi xôi cúng Giao Thừa, thấy quả gấc đẹp, ruột đỏ au nhiều thịt,  mẹ đã sai tôi mang vài hạt ra góc vườn vùi dưới lớp đất mỏng. Khi mưa  Xuân đến, hạt gấc nhú mầm non vươn dài bám vào cây bưởi gần đó. Thế là  bố tôi làm giàn gấc cho mẹ. Bố tôi bảo, phải có giàn thì gấc mới ra  nhiều quả và cho leo ngang quả sẽ nhiều hơn. Nhờ có giàn và sự chăm sóc  của mẹ, cây gấc phát triển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đẻ nhánh leo kín  giàn, trổ hoa từ Hè sang Thu và kết trái. Khỏi phải nói, tôi vui lắm vì  nhà có cây gấc rồi, tôi sẽ thường xuyên được ăn xôi gấc hơn, và cuối  năm mẹ sẽ không phải lo đi mua gấc nữa.
Đến mùa gió bấc, quả gấc lớn rất nhanh, cứ chũm chĩm lủng lẳng trong  gió như một giàn quả chuông xanh. Đến khi nắng Đông hanh rực rỡ trong  vườn là lúc gấc được nhuộm dần màu áo đỏ. Vào ngày Rằm và mùng Một Âm  lịch, mẹ tôi cắt những quả gấc chín sớm để thổi xôi cúng tổ tiên – ông  bà và sau đó là tôi được thưởng thức món xôi gấc yêu thích. Cuối năm, mẹ  kêu tôi giúp mẹ thu hoạch gấc. Mẹ nhẹ nhàng cắt những quả gấc chín rồi  đưa cho tôi. Tôi cầm từng quả gấc trong lòng bàn tay và xếp chúng vào  thúng, những gai nhỏ li ti của quả gấc đâm vào tay tôi, nhưng không đủ  làm tôi đau. Sau đó, mẹ tôi bớt lại mấy quả để nấu xôi cúng Giao Thừa.  Số quả còn lại, mẹ mang lần lượt đi biếu các gia đình trong họ tộc và  các nhà hàng xóm. Mẹ tôi bảo: “Từ xưa, ông cha ta vẫn quan niệm rằng màu  đỏ là màu của hạnh phúc, màu thắm của sắc Xuân, là biểu tượng cho sự  may mắn, tốt lành. Màu đỏ của gấc lại là màu tự nhiên của đất trời mang  đến nên tạo ra sự dung hòa, thuận lợi cho năm mới. Trên mâm cỗ cúng gia  tiên ngày đầu năm mới của mọi nhà thường có đĩa xôi gấc như niềm tin sẽ  được nhiều may mắn trong cả năm. Bởi vậy mà năm nay nhà mình may mắn có  cây gấc sai quả, mẹ muốn được chia sẻ niềm vui này tới mọi người”. Và  tôi cũng vui trong niềm vui của mẹ...
 
Chiều 30 Tết, những năm tuổi thơ, tôi thường quanh quẩn bên mẹ xem mẹ  chuẩn bị những món ăn ngày Tết. Đặc biệt, khi mẹ nấu xôi gấc, tôi  thường chăm chú và hỏi mẹ rất kỹ. Mẹ tôi bảo, để có được đĩa xôi gấc  thơm ngon đòi hỏi sự chuẩn bị công phu, tỉ mỉ, từ lúc chọn gạo, chọn gấc  đến khi thổi xôi, cuối cùng là đơm sao cho đẹp mắt. Người nấu cũng cần  phải khéo léo và tinh tế. Mẹ tôi thường chọn gạo nếp cái hoa vàng, hạt  mẩy căng tròn, trắng tinh để làm nguyên liệu nấu xôi gấc, dâng lên cúng  tiên tổ trong thời khắc Giao Thừa thiêng liêng. Gạo nếp được mẹ tôi đãi  sạch và ngâm với nước ấm từ sáng sớm để hạt gạo nở và mềm. Trước khi  nấu, mẹ lại vo gạo sạch rồi để ráo nước. Gấc được mẹ bổ đôi, nạo lấy  phần thịt đỏ và cùi vàng óng ả. Tôi thắc mắc hỏi mẹ sao lại lấy cả cùi  vàng, thì được mẹ giải thích là phải cạo hết phần đó bởi nấu lên ăn rất  thơm và bùi. Mẹ bóp đều phần thịt gấc với hai thìa rượu gạo và một ít  muối, rồi đem trộn đều cùng với gạo nếp. Mẹ bảo, phải dùng rượu thì gấc  mới dậy màu, xôi mới đẹp được. Sau đó mẹ dùng chõ đồ xôi. Khi xôi chín,  mẹ cho thêm đường kính trắng và dầu ăn chín với một lượng vừa đủ vào chõ  xôi rồi đảo đều để tăng vị ngọt và độ bóng cho xôi. Lúc này, nồi xôi  nghi ngút hơi, tôi cảm nhận được mùi thơm nức từ gạo nếp, màu đỏ của  gấc, hạt xôi thì đỏ cam, dẻo và mềm...  Cuối cùng là mẹ đơm xôi ra đĩa,  mẹ khéo léo đơm sao cho đầy đặn, cân đối và thật tròn để dâng lên cúng  tổ tiên.
 
Món ăn mang đậm hương vị quê hương trong đêm Giao Thừa với bao tình  cảm yêu thương của mẹ dành trọn trong đó đã đánh thức ký ức trong tôi.  Để những ngày cuối năm xa xứ này, tôi lại nhớ lắm giàn gấc của mẹ, lại  thèm một nắm xôi gấc của quê nhà… Cây gấc nhà tôi giờ đã hơn chục tuổi,  gốc cây không to lắm nhưng mỗi năm lại xù xì, già nua hơn. Cứ mỗi bận  Tết đến, mẹ lại thu hoạch bao nhiêu là quả để rồi lại đem chia sẻ niềm  vui và sự may mắn ấy… Giờ đây, mẹ vẫn chăm chút nó để chờ ngày tôi về  đón Tết, sum vầy cùng gia đình trong những ngày Xuân… Tôi vẫn biết vậy  và thầm hứa, nhất định năm sau con sẽ về, để lại đón nhận trái gấc từ  bàn tay ấm áp của mẹ, cùng vui trong niềm vui hân hoan của mẹ, để lại  được thưởng thức xôi gấc mẹ nấu với tất cả tình yêu bao la mẹ dành cho  những người thân trong ngày đầu năm mới…
(Quehuongonline)